Một hôm, thủ lĩnh Cáo đi chơi cùng với bạn Dê sừng dài của mình, Dê thì hiền lành chẳng biết nhìn xa trông rộng, còn Cáo xưa nay vốn thừa giảo hoạt, lừa lọc ở dạng bậc thầy. Cả hai đều khát nước nên cùng phải xuống một một cái giếng để uống. Sau khi đã no nê cả hai cùng tìm cách trèo lên. Cáo hỏi Dê:
- Bạn thân mến, chúng ta làm sao bây giờ? Uống xong rồi ta phải tìm cách leo lên thôi. Theo tôi, anh hãy vươn chân cao lên và cả đôi sừng nữa. Anh đứng tựa vào thành giếng để tôi trèo lên mình anh, anh dùng sừng đưa tôi lên cao. Tôi lên trước rồi sẽ kéo anh lên sau nhé.
Dê đáp:
- Bạn yêu quý, ý kiến quả hay, tôi phải khâm phục những con người thông thái như anh. Còn về phần tôi, thú thực tôi chẳng thể nào nghĩ ra được kế ấy.
Cáo leo lên khỏi giếng bỏ mặc người bạn đồng hành của mình ở lại và còn ra vẻ động viên anh bạn bình tĩnh chờ đợi bằng lời ngon ngọt. Nó nói:
- Giá trời ban cho anh trí tuệ nhiều như râu dưới cằm thì anh đã chẳng nhẹ dạ leo xuống giếng này. Thôi hãy bình tĩnh tự leo lên nhé, tôi chẳng có trách nhiệm phải kéo anh lên. Hãy cố gắng hết sức giờ tôi có việc phải đi không chậm trễ được.
Thế mới biết phải xong xuôi mọi việc mới xét đoán được lòng dạ nhân tình thế thái.